PART ONE: CHAPTER THREE - The Laurence Boy
Translated by: GS Corp
Chẳng ai đến trò chuyện cùng cô ấy, rồi lần lượt từng nhóm người tản ra và cô bị bỏ lại một mình. Cô không thể bỏ ra ngoài đi lang thang tự tìm lấy niềm vui vì mọi người sẽ nhìn thấy, vì thế cô cố gắng nán lại và quan sát mọi người một cách lơ đễnh, chờ cho đến màn khiêu vũ bắt đầu.
Jo nhìn thấy một gã trai trẻ to lớn tóc hung sắp tiến về chỗ mình, lo sợ anh ta sẽ bắt chuyện làm quen, cô bèn lẩn vào chỗ giải lao khuất sau một tấm màn, tránh mọi cuộc trò chuyện cho yên thân.
Thật không may, có một kẻ nhút nhát nào đó cũng chọn tấm màn làm nơi lẩn trốn, do vậy, khi tấm màn vừa khuất sau lưng cô lập tức chạm mặt với với một người theo cô nhớ là gã trai nhà Laurence.
"Ôi trời, Tôi không biết là có người ở đây!" Jo nói đầy ngập ngừng, rồi tính quay ra ngay, vội như lúc lẩn vô.
Tuy nhiên, gã trai bật cười và nói đầy dễ chịu, tuy là cậu ta có vẻ hơi bất ngờ “Đừng bận tâm, nếu muốn cô cứ đứng đây”.
"Tôi không phiền cậu chứ?"
"Không hề. Tôi cũng chỉ mới đến đây, tôi không quen nhiều người nên ban đầu cũng thấy lạ lẫm, cô biết đấy."
"Tôi cũng thế. Cậu đừng đi nhé, xin đấy, trừ phi cậu phải đi."
Gã trai lại ngồi xuống và cúi nhìn chăm chăm vào mũi giày, cho đến khi Jo cất lời đầy nhã nhặn và thoải mái “Tôi từng có dịp được gặp cậu trước đây. Cậu sống gần chúng tôi đúng không?”
"Ngay sát bên." Và gã trai ngước lên, cười rõ tươi khi cậu nhớ lại phong cách hơi buồn cười của Jo khi họ trò chuyện về môn bóng chày cái lần cậu mang chú mèo qua nhà.
Cử chỉ của cậu khiến Jo thoải mái, cũng bật cười và nói đầy chân thành “Món quà Giáng sinh dễ thương của cậu khiến gia đình tôi vui lắm".
"Ông tôi gửi đấy."
"Nhưng chính cậu bắt ông cậu gửi phải không?"
"Chú mèo của cô sao rồi, Cô March?" gã trai hỏi, cố tỏ ra vẻ điềm tĩnh trong khi đôi mắt đen ánh lên niềm hân hoan.
"Nó dễ thương lắm, cảm ơn nhiều, Cậu Laurence. Nhưng tôi không phải là Cô March gì đâu, tôi chỉ là Jo thôi." cô gái trẻ trả lời.
"Tôi không phải là cậu Laurence gì, tôi chỉ là Laurie thôi."
"Thế là Laurie Laurence hả, cái tên thật kỳ."
"Tên đầu của tôi là Theodore, nhưng tôi chả thích nó, còn lũ bạn gọi tôi là Dora, thế nên tôi bắt mọi người gọi tôi là Laurie."
"Tôi cũng ghét cái tên của tôi, nghe nó ủy mị quá. Tôi ước gì mọi người gọi tôi là Jo thay vì Josephine. Thế làm sao cậu bắt bọn bạn thôi gọi cậu là Dora?"
"Tôi cầm roi quất tụi nó"
"Tôi thì không thể quất dì March của tôi được, thế nên có lẽ tôi phải chịu đựng cái tên này." Jo khựng lại với tiếng thở dài.
"Cô có thích nhảy không cô Jo?" Laurie hỏi, tỏ vẻ đồng tình là cái tên Jo hợp hơn.
"Tôi rất thích nếu căn phòng đủ rộng và mọi người hào hứng. Chứ trong cái chỗ như thế này kiểu gì tôi cũng phá hỏng chuyện gì đó, như là giẫm lên chân ai đó hoặc là gây ra thứ gì đó khôi hài. Tôi cố tránh làm kẻ phá bĩnh nên tôi để chị Meg lèo lái mọi việc. Thế cậu không khiêu vũ ah?”.
"Đôi khi. Tôi ở nước ngoài nhiều năm, tôi cũng không khiêu vũ đôi nhiều lắm nên cũng không biết mọi người ở đây nhảy ra sao."
"Nước ngoài hả!." Jo như kiểu hét lên. "Oh, kể cho tôi nghe đi! Tôi rất thích nghe mọi người kể về các chuyến du lịch, thích chết đi được.”
……………